Monday 12 October 2015

Đẻ thuê nhưng không muốn trả con

Càng chăm con, chứng kiến con thay đổi từng ngày, tình mẫu tử trong tôi càng trỗi dậy. Hàng đêm, ngồi ngắm con say giấc tôi lại khóc, tôi không muốn mất con, không muốn núm ruột của mình bị người ta đưa đi. Bé đã trở thành nguồn sống duy nhất, giờ mà phải xa con, có lẽ tôi không sống nổi. 

Tôi là một người phụ nữ bất hạnh. Nói vậy bởi từ khi tôi sinh ra, làm phận đàn bà thì chưa bao giờ hạnh phúc mỉm cười với tôi. Dường như kiếp này của tôi để trả nợ cho kiếp trước.
Tôi mới ra đời được 3 tháng thì mẹ mất vì bệnh hiểm nghèo, từ đó bố tôi làm bạn với những trận say bí tỉ, sự sống của tôi được duy trì bằng những bát nước cơm chưng đường của bà nội.
16 tuổi, cái tuổi mà tụi con gái bắt đầu biết rung động, biết đỏ mặt trước những lời tán tỉnh, và biết xao xuyến trước một anh chàng đẹp trai, cái tuổi mà “chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì”, thì tôi lại chỉ suốt ngày nép mình nơi xó nhà.
Rồi có một ngày, bố tôi về nhà không say rượu như mọi hôm, bố nhìn tôi, đưa cho tôi 200 nghìn và bảo “Mai con ra chợ, kiếm bộ quần áo đẹp mua về để ngày kia mặc, ngày kia bố gả chồng cho. Con không có quyền từ chối, nếu con lắc đầu, lập tức bố treo cổ tự tự. Bố nợ người ta nhiều tiền lắm rồi, không trả được, con về làm dâu nhà ấy, bố vừa hết nợ, nhà mình giữ lại được nhà…”

Gạt nước mắt, tôi đồng ý lấy chồng…
Chồng tôi là một anh chàng cùng làng, anh ta bị mắc bệnh lan y, chạy chữa khắp nơi mà bệnh không khỏi. Trong một lần đi xem bói, được “thầy” mách nước rằng “cứ lấy vợ cho nó là hết bệnh”, mẹ anh ta bắt đầu về làng thực hiện kế hoạch tuyển con dâu của mình. Và đích ngắm của bà ta chính là tôi.
Nói là lấy chồng cho oai, chứ vì chưa đủ tuổi nên ngày theo chồng của tôi bố thịt đúng 1 con gà để cũng tổ tiên rồi mời bà nội và bác cả sang làm người đại diện họ nhà gái.
Về nhà chồng, cuộc sống của tôi không khác gì con ở, sáng phải dậy sớm nấu cơm cho cả nhà. Khi mọi thành viên trong nhà chồng đi làm hết thì tôi phải làm cho hết việc nhà rồi chăm lo cho mấy chục con lợn, hàng trăm con gà trong chuồng và dán hàng mã để kiếm thêm tiền.
4 năm làm dâu, bệnh của chồng tôi vẫn không khỏi như lời ông “thầy” mà còn có phần nặng hơn, suốt ngày anh ta la hét, nước dãi chảy như đứa trẻ, nhiều khi còn cầm cả dao đuổi chém bố mẹ, mẹ chồng quay ra đổ lỗi tại tôi, tại mệnh của tôi khắc chồng nên làm chồng bệnh cành nặng hơn. Càng ngày, mẹ chồng càng trở nên cay nghiệt với tôi.
Ngoài việc “vẽ” ra vô số công việc bắt tôi làm, ban đêm bà ta cũng không cho tôi được ngủ yên, cứ nhằm lúc 12 giờ-1 giờ đêm là bà ta vào phòng, ngồi trên giường trì triết, mắng chửi tôi.
Cả thể xác và tinh thần của tôi kiệt quệ đến thảm hại. Tôi van xin bà ta tha cho tôi, để tôi được về nhà mình sống. Bà ta chỉ thẳng vào mặt tôi phán rằng “Bao giờ mày trả hết bà 200 triệu tiền bố mày vay của thì bà cho mày tự do, nếu không, mày đừng hòng thoát, cứ ở đây để làm cái thùng trút giận của bà…”.
Một người đàn bà quanh năm núp ở xó nhà như tôi thì lấy đâu ra số tiền lớn như vậy…
Cuộc sống như địa ngục của tôi tiếp diễn cho đến ngày tôi gặp người đàn ông ấy.
Vợ chồng anh ta cưới nhau đã 6 năm mà chưa có con, mất rất nhiều tiền chữa trị nhưng vẫn là công cốc. Trong khi đó anh ta lại là con một, vậy nên phương cách duy nhất là tìm người mang thai hộ.
Thấy người trong làng nói về hoàn cảnh của tôi nên anh ta tìm đến đặt vấn đề với tôi.
Anh ta hứa sẽ giúp tôi trả hết số nợ bố tôi đã vay của mẹ chồng tôi và cho tôi thêm 100 triệu nếu tôi đồng ý sinh con cho ông ta.
Tôi đồng ý.
Ngay khi tôi có thai, giữ đúng thỏa thuận, anh ta đưa tôi 200 triệu để tôi trả mẹ chồng, 100 triệu còn lại sẽ đưa nốt khi tôi sinh bé.
Thoát khỏi món nợ với nhà “chồng”, tôi về lại ngôi nhà nơi mình đã từng chôn nhau cắt rốn. Tôi không phải làm gì, chỉ có mỗi việc ăn thật nhiều để dưỡng thai.
Sau hơn 9 tháng mang thai, tôi sinh được một bé trai nặng 3,5 kg. Vợ chồng anh ta vui lắm. Khi đón tôi từ bệnh viện về, vợ chồng họ lại yêu cầu tôi nuôi đứa bé thêm vài tháng nữa cho bé cứng cáp rồi họ mới đưa bé đi. Và đương nhiêu, những tháng tôi phải nuôi con ấy, họ sẽ trả “tiền lương” cho tôi, coi như tôi là “bình sữa di động” của thằng bé.
Càng chăm con, chứng kiến con thay đổi từng ngày, tình mẫu tử trong tôi càng trỗi dậy. Hàng đêm, ngồi ngắm con say giấc tôi lại khóc, tôi không muốn mất con, không muốn núm ruột của mình bị người ta đưa đi. Bé đã trở thành nguồn sống duy nhất của tôi, giờ mà phải xa con, có lẽ tôi không sống nổi.
Nhưng giữ con lại thì tôi không có quyền, vì tôi không thể kiếm ra 200 triệu để trả cho người ta. 

No comments:

Post a Comment