Wednesday 21 October 2015

Thiên đường lạnh lẽo

Anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em…”Chàng trai ghé vào tai cô gái,nước mắt đầm đìa,trước khi người ta mang cô đi khỏi anh vĩnh viễn, đến 1 thiên đường xa xôi ko với tới nổi.Trên tay anh những bông hồng héo rũ.

Thiên đường lạnh lẽo
ảnh minh họa
Cô ngồi cạnh anh, đầu trọc lốc,nhẵn thín như quả bưởi,mắt thâm quầng.”Hôm qua em mất ngủ phải ko?”.
Anh cầm tay cô,xót xa nhìn những đường ven chi chít vết tiêm,lỗ chỗ tím bầm máu thâm tụ lại.
Cô mất ngủ vì cô bị đau.Anh biết rằng cô rất đau và thay vì chìm trong cơn mộng êm đềm,cô phải thao thức vật vã trong những cơn đau ấy.
Anh không tài nào hình dung ra được mức độ cơn đau.Vì anh khoẻ mạnh,hàng triệu tế bào trong cơ thể anh hoàn toàn khoẻ mạnh.Anh không phải cô.
Hai tháng nay,anh ở đây,bất kỳ lúc nào anh rảnh.
Trước đây ko thế,trước đây khi nào thích thì anh đến tìm cô,không thích thì anh đi nhậu với dăm ba thằng bạn thân hồi đại học,hoặc anh đi xa du hí chụp ảnh với một ai đó tự nguyện tìm kiếm,rủ rê anh.
Anh sống 1 đời sống đơn giản,tự do,như cái cách mà anh đến nhà trọ của cô lần thứ 3 đã cởi khuy áo cô,
chiếm hữu chọn vẹn cô trong khi chưa hề hé răng nói lời yêu cô.
Anh không bao giờ nói”Anh yêu em”.Dù cô xinh xắn,dịu dàng,tận tuỵ nấu rất ngon những món ăn anh yêu thích.
Có nhiều đàn ông vây quanh cô,anh biết điều đó.Nhưng cô chỉ chờ đợi anh.
Anh tận hưởng cuộc sống như trên thiên đường.Anh đôi khi nói với cô rằng cuộc sống là 1 thiên đường.
Nhưng hôm nay anh lại ở đây,một nơi không phải thiên đường,hoặc nếu có,thì nó vô chừng lạnh lẽo.
Lúc đầu,anh thường nhìn ngắm xung quanh.Anh nhìn những người giống như cô, đơn giản vì tò mò,họ cùng chung 1 hoàn cảnh, anh phát hiện ra 1 thế giới khác biệt,xa lạ với thế giới anh và bạn bè anh sống.Thế giới của những người cận kề cái chết.
Họ có buồn,nhưng đó là nỗi buồn ẩn giấu,hoặc chấp nhận và bình thản.Họ cười với anh, đùa giỡn với cô và nói chuyện phiếm.
Người thân của họ cũng vậy,dù anh biết,có người đã thường phải chạy ra hành lang chùi nước mắt.
Anh không khóc,có phải vì anh ko yêu cô nhiều đến thế?Anh ko tài nào cắt nghĩa hoặc anh ko kịp cắt nghĩa.
Mỗi ngày,anh chỉ biết hỏi cô thích ăn món gì, đọc sách gì để anh mang qua.
Cô đang phải đối mặt với 1 đợt chữa bệnh bằng hoá trị mới,nếu thành công, lượng bạch cầu trong cơ thể cô sẽ giảm,nếu thất bại,có thể cô sẽ phải điều trị bằng cách khác.Anh biết,còn 1 cách là ghép tuỷ.
Bắt đầu là những cơn sốt nhẹ.
Cô hay bị sốt,thi thoảng lả đi trên tay anh.Đôi khi cô rét rung cầm cập,mồ hôi vã ra như tắm nhưng chưa bao giờ cô nghiêm trọng hoá vấn đề.
Cô thường nói với anh:”Tất cả sẽ ổn,em chỉ ốm vặt thôi mà.”Cô thường xuyên làm bạn với nhữn viên thuốc cảm.
Và anh,có giàu trí tưởng tượng đến đâu cũng không nghĩ rằng 1 đêm nọ,người hàng xóm tốt bụng của cô gọi điện đến nói anh cần phải có mặt, sự việc trở nên cực kì nghiêm trọng,và khi anh túc trực hàng tuần ở bệnh viện để chờ đợi kết quả chính xác về bệnh tình của cô, anh vẫn không dám thừa nhận là cô bị ung thư và việc phát hiện này trở nên muộn màng.
Lần đầu tiên anh vác trên vai những gánh nặng quá tải.Dù anh đang là giám đốc chiến lược của 1 công ty quảng cáo lớn.
Cũng lần đầu tiên,anh dằn vặt ghê gớm vì làm tổn thương cô và những người thân của cô,khi anh thông báo cho họ biết sự thật.
Để cứu vẫn.
Anh lên mạng hàng ngày,sục sạo tìm kiếm thông tin và chới với khi nghe ai đó lắc đầu khi nói đến bệnh của cô.
Anh sa vào trạng thái trống rỗng hơn là cô độc khi anh ngồi lại 1 mình trong công ty cuối giờ làm,suy ngẫm,
tự hỏi rằng mọi cái sẽ trôi về đâu và anh phải làm thế nào.Vì cô liên quan anh.
Đúng,nếu cô ko hề liên quan anh,Anh đã chẳng trở nên như vậy…Rồi anh bừng tỉnh,cuống cuồng chạy đến bệnh viện,
nhìn cô,chạm vào cô,biết rằng cô đang hiện hữu,anh mới an tâm.
Anh chưa định thần nổi việc 1 người có thể biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời mình ra sao.Bởi thế,anh bắt đầu sống đầy tâm trạng.
“Anh nói gì với em đi!”Cô lay khẽ anh.Nói,nói gì đây?Anh không phải là người hài hước,mà nếu có thì anh cũng ko thể vui hơn cùng cô.
Anh khó che giấu cảm xúc,chỉ đơn giản là anh ko thích bộc lộ.”Thôi,em nằm nghỉ đi,em sẽ mệt nếu ngồi nhiều.”Anh đỡ cô nằm xuống.
Cô ngoan ngoãn nghe theo.Cô luôn hưởng ứng anh.Mẹ cô đang trò chuyện với mấy người nhà của bệnh nhânkhác.
Họ đang nói về anh.Họ khen mẹ cô có con rể tương lai tốt bụng. Đợi cô thiêm thiếp ngủ,anh đi ra ngoài đốt thuốc.
Lạy chúa,anh tốt bụng thật sao?Nếu họ biết thời gian quen cô,anh vẫn hẹn hò với những người con gái khác, nếu họ biết anh vẫn say khướt ở các quán bar đến tận khuya và chỉ có cô mới là người chịu đi tìm kiếm anh, đưa anh về không 1 lời trách cứ,nếu họ biết anh từng bỏ mặc cô hàng tháng trời và khi quay trở lại,chỉ cần một câu xin lỗi là cô bỏ qua cho anh.
Cô đã yêu anh bằng 1 tình yêu không gì diễn tả được. Đôi khi cô còn làm thơ tặng anh.
Anh coi đó là hiển nhiên,cũng như bố mẹ anh đã dành cho anh thứ tình cảm vô bờ trước đó.
Không ai biết,không 1 ai…
Ra viện sau 1 tháng điều trị,cô có 1 thời gian để dưỡng sức chờ đợt hoá trị tiếp theo.
Dù các bác sĩ dặn dò kĩ lưỡng nhưng cô vẫn thườn xuyên gặp anh.
Cô của anh ngày càng trở nên bé nhỏ gầy gò,trên đầu buộc 1 chiếc khăn hoa xanh da trời.
Ở bên anh cô hát suốt ngày.Thi thoảng cô nói anh hãy ôm cô thật chặt vào,rằng cô thik cảm giác ấy.
Anh đã ôm cô thật chặt,và hôn cô.
Nhưng anh chưa nói yêu cô.Cô mong chờ điều đó biết bao nhiêu.
“Anh từng nói với em,cuộc sống là 1 thiên đường.Em cũng nghĩ như thế.”Cô chủ động hơn với anh,khi cô cảm thấy khoẻ nhất.
Anh hôn cô bằng cảm xúc khó tả,không thể tách biệt nổi nhau 1 lúc rất lâu,nồng nàn, điên dại. Đôi khi bờ môi anh nhấm những giọt mặn trên cổ cô.
Anh không dám tin đó lại là nước mắt.
Cô vẫn có thể coi cuộc sống là thiên đường nữa sao?
Tình yêu là điều gần gụi.Cảm giác đạt được cuối cùng của anh từ phía cô, đó là sự hiến dâng ko chút ngần ngại.Dù anh biết cô là người nhút nhát.
Thi thoảng,anh liều lĩnh chở cô đi lòng vòng những con đường nhiều lá cây xung quanh thành phố mà hãi sợ những cơn mưa bất chợt có thể làm ướt cô.
Cô giơ tay đếm lá vàng rơi lả tả và cười,cô nói cô hạnh ohúc biết bao vì tận hưởng cùng anh những khoảnh khắc này.
Nhưng cói 1 lần duy nhất,cô nói:”Anh đừng xuất hiện nữa.Có được ko? Em xin anh đấy!”
1 lần duy nhất,cô mặc cảm vì thân phận mình.Nhưng anh coi đó là cơn buồn vô cớ và sẽ nhanh chóng tan thôi.
Dù cô đã thôi ko nhắc đến sự vĩnh cửu.
Đó cũng là ngày cô nhập viện trở lại. Đúng lúc anh phải đi công tác 1 tuần.
Anh gọi điện hằng ngày cho cô.hoặc mẹ cô,tuy ko nói được nhiều.Vì anh luôn là người lắng nghe.
Chưa bao giờ anh nghe cô khóc,từ ngày quen cô,chưa bao giờ anh phải nhìn cô trong trạng thái ấy.
Cô bắt anh kể chuyện thật nhiều,và cô nói cô nhớ anh.Nhiều khi,có lẽ vì quá đau,cô ko nói nổi 1 câu rằng em nhớ anh.
Khi ấy anh cảm thấy bàn tay mình lạnh buốt,chiếc điện thoại trơn tuột rớt xuống.
Bắt đầu cảm thấy cô là duy nhất trong anh.Tồi tệ chưa,khi cô mang bệnh,anh mới thấy,mình ko thể thiếu…
Cần ohải làm cho cô sống như 1 người bình thường.
Cần phải cho cô biết,cô phải sống vì anh cần cô biết bao.Vì hơn bao giờ,anh quan tâm cô.
Từ sân bay trở về,anh check lại tất cả số tiền mà anh tiết kiệm được trong tài khoản.
Anh sẽ đưa cho mẹ cô.Anh và bà sẽ quyết định phải làm 1 cái gì đó.1 cái gì,nhất định là như thế..
Ghé mua 1 bó hồng đỏ,chưa bao giờ anh tặng hoa cho cô,nhưng hôm nay anh sẽ tặng cô.Anh sẽ nói với cô rằng anh yêu cô biết mấy.
Rằng anh ko trì hoãn thêm nữa.Anh cùng cô chiến đấu với căm bệnh quái ác này.
Vì chính cô chứ ko phải ai khác đã đánh thức ở anh 1 trái tim nóng ấm đang ngủ quên trong cái vỏ lạnh lùng,cứng cáp bên ngoài.
Một khi anh đã yêu.
Anh cần phải nói.
1 bậc,2 bậc,3 bậc.Ko kìm chế nổi,anh gọi điện cho cô ở bậc thang cuối cùng,dù chỉ mấy mét nữa thôi,anh sẽ đến được giường bệnh của cô.
Những hồi chuông dài ko ai nghe máy.Có lẽ cô đang tiêm thuốc.Anh đi như chạy vào căn phòng quen thuộc và đông đúc.
Nhưng ai đó,1 bệnh nhân nào đó đã nằm trên giường của cô.Từ bao giờ.Một người quen nhìn anh lắc đầu. Đúng lúc đó mẹ cô bước đến.
Mẹ cô nhìn anh,bà ko nói gì.
Trong 1 giây anh ko nhận ra mình đang ở đâu.Anh chỉ thấy thân thể mình nhẹ bẫng,vì cái lắc đầu thứ 2 của mẹ cô.
Mắt bà khô cong nhìn anh xuyên thấu,dường như bà ko thể nói dù miệng mấp máy và 2 bàn tay gân guốc giơ lên thật cao.
Ko có 1 cử chỉ nào có thể tuyệt vọng hơn thế.Bất kì lúc nào,1 bệnh nhân ung thư máu cũng có thể ra đi,chỉ vì 1 cơn sốt ghé thăm.
Mà cô thì yếu ớt nhường kia.Sao anh ko nghĩ ra?Sao anh ko chịu nghĩ ra?Sao anh ko…?
“Hôm qua con bé vẫn còn tỉnh táo,nhưng nó ko thể nói ,nên nó viết cho cậu.Tôi tìm thấy tờ giấy này trong túi áo của nó”.
Anh ngồi trên ghế đá trong khuôn viên bệnh viện,giữa 1 mùa đông bi thảm đầy gió và đọc những hàng chữ cô viết:
Khi bố bỏ mẹ con em mà đi,em ko tin là có tình yêu.Nhưng khi em gặp anh,nhìn anh,lắng nghe anh,em tin tình yêu là có thật.
Em biết,anh ko yêu em.Nhưng em vẫn đánh lừ em mãi,duy nhất 1 lần,em dối trá em bằng sự thương hại của anh.
Thực lòng em ko thoát nổi cơn đau hàng ngày,em ngậm chặt nó vào trong tim em,người ta đang mài mòn, **c rỗng em đây.
Nhưng em muốn thế,em muốn thế cơ,vì chỉ khi em trong tình trạng thảm hại này,em mới được bên anh trọn vẹn…
Anh ngưng lại trong 5 phút và đọc tiếp:
Cảm giác thiếu vắng anh khiến em ko chịu nổi.Nó giằng xé em gấp trăm lần những tế bào ung thư mới sinh sôi.
Anh biết ko,mỗi 1 con người sinh ra đều để dành cho 1 người nào đó.
Giữa thế giới mênh mông,em đã tìm thấy anh,nhưng làm cách ào để có được anh đây khi mà thậm chí ngay cả cái chết bất ngờ của em,
nếu có,cũng ko khiến anh thuộc về em thực sự.
Nên em cần phải sống, để thấy anh âu yếm em hơn,và biết đâu đấy,1 ngày nào đó em sẽ được nghe anh nói với em,rằng anh yêu em.
Anh có yêu em ko?Có yêu em ko?Yêu em ko?
“Anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em…”Chàng trai ghé vào tai cô gái,nước mắt đầm đìa,trước khi người ta mang cô đi khỏi anh vĩnh viễn, đến 1 thiên đường xa xôi ko với tới nổi.Trên tay anh những bông hồng héo rũ.
Đó là ngày 19 tháng 12.Mãi mãi về sau,anh đã không bao giờ nói “Anh yêu em”với bất kì 1 người con gái nào khác nữa!

No comments:

Post a Comment